Chuyện những cô giáo cắm bản ở 'miền khát chữ' Huổi Moi

20/11/2020 09:07

Không điện thắp sáng, nước sạch khan hiếm, giao thông đi lại khó khăn… song những giáo viên cắm bản ở vùng đồng bào dân tộc Cống tại bản Huổi Moi, xã Pa Thơm, huyện Điện Biên (tỉnh Điện Biên) vẫn ngày đêm bám lớp bám trường.

Không điện thắp sáng, nước sạch khan hiếm, giao thông đi lại khó khăn… song những giáo viên cắm bản ở vùng đồng bào dân tộc Cống tại bản Huổi Moi, xã Pa Thơm, huyện Điện Biên (tỉnh Điện Biên) vẫn ngày đêm bám lớp bám trường.
Do ảnh hưởng của mưa lũ, con đường dài 30km nối trung tâm xã Pa Thơm (huyện Điện Biên) với bản Huổi Moi vốn đã khó đi, nay càng trở nên gập ghềnh hơn với hàng trăm con dốc trơn trượt, lổn nhổn đá hộc, cùng hàng chục điểm sạt lở lớn nhỏ. Đây cũng chính là con đường mà cô giáo Lê Thị Loan, giáo viên Trường Mầm non Pa Thơm, phụ trách điểm bản Huổi Moi vẫn thường xuyên đi lại mỗi tuần để mang thực phẩm và cái chữ đến cho con em đồng bào dân tộc Cống nơi đây.

Nằm cheo leo bên sườn đồi, điểm trường Mầm non bản Huổi Moi chỉ có 2 phòng ngủ, 1 phòng học, 1 gian bếp được quây bằng tôn chống nóng. Điểm trường này nằm sát trên đường vành đai biên giới của hai nước Việt Nam – Lào và là điểm trường khó khăn nhất, nhì của xã Pa Thơm.


Với con trẻ ở Huổi Moi, cô giáo Loan giống như một người mẹ thứ 2 trong cuộc sống.

Điểm trường Huổi Moi có 8 học sinh và chỉ mình cô Loan phụ trách nên công việc của cô càng trở nên vất vả hơn, khi vừa trực tiếp đứng lớp, vừa phải chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của các con. Bước vào tuổi 51, cô giáo Loan đã trải qua nhiều gian truân, với hơn 17 năm đứng lớp ở các điểm bản khó khăn khác của xã Pa Thơm, riêng điểm bản Huổi Moi này cũng đã là năm thứ 3.

“Dân bản nói, cô giáo ơi, thương cô quá, cô đi một mình từ trung tâm về đây thế cô không sợ à, chúng em sợ lắm, chúng em đi nương mà hái măng, hái rau rừng phải có 2 người thì mới dám đi. Bây giờ đường xá như thế này thì rất mừng, vui, bên cạnh đó, dân trí được nâng lên, họ cũng quan tâm đến con cháu hơn, tôi rất mừng”, cô Loan chia sẻ.

Sau bữa trưa vội vàng bằng mì tôm gói, cô Loan lại cặm cụi chất bếp lo cho đám trẻ nhỏ bữa ăn nhẹ vào cuối giờ học buổi chiều. Ngày đầu tuần, thực phẩm mới được mang vào, nên cả lớp sẽ có một bữa chè đỗ đen ngon. Với cô, lũ trẻ giờ chẳng phải là học sinh nữa mà giống như con, cháu của mình, lo lắng cho từng bữa ăn, giấc ngủ, dạy dỗ từng tí về nếp ăn ở, sinh hoạt hàng ngày. Ở Huổi Moi, đồng bào thường đi làm nương xa, tối mới về bản. Quấn con trẻ cả ngày, nên tối khi các con về nhà cũng là thời điểm mà mỗi giáo viên cắm bản như cô cảm thấy buồn nhất, nhưng luôn giấu đi niềm riêng này vào trong lòng.

“Sóng điện thoại ở đây rất yếu nên phải hứng sóng. Trong ngày, thời điểm buồn nhất là khi dân bản họ ăn cơm ấy, đoàn tụ gia đình vui lắm, mình thì chẳng có gia đình ở đây nên buồn lắm. Ngày nào cũng phải khóc một lần vì buồn, nhớ nhà, cứ đứng ở cửa khóc thôi chứ không làm thế nào được”, cô giáo Lê Thị Loan cho biết.

Cô giáo Loan có hơn 17 năm đứng lớp ở các điểm bản khó khăn khác của xã Pa Thơm, riêng điểm bản Huổi Moi này cũng đã là năm thứ 3.

Không chỉ cô Loan, mà bất cứ giáo viên nào khi nhận nhiệm vụ tại Huổi Moi đều xác định sẽ nỗ lực hơn nữa vì miền đất “khát” này. Cuộc sống quá khắc nghiệt, nên bà con nơi đây luôn khát khao có chữ và có kiến thức để vươn lên.

Trưởng bản Lò Văn Sam cho biết, Huổi Moi có 31 hộ, chia ra làm 2 cụm dân cư độc lập là Huổi Moi và Buôm Em, với khoảng 130 nhân khẩu và tất cả đều là hộ nghèo. Riêng ở cụm dân cư Huổi Moi, vùng đất khắc nghiệt đầy nắng gió, phóng thẳng tầm mắt là nhìn thấy đất bạn Lào thì trồng trọt hay chăn nuôi đều rất khó khăn. Người dân trong bản cũng ý thức rằng, chỉ có kiến thức, cái chữ mới đem lại tương lại tươi sáng hơn cho cộng đồng. Chính vì vậy, họ luôn dành mọi điều kiện thuận lợi, sự quan nhất cho những giáo viên cắm bản - người mang cái chữ đến cho con em mình.

“Các thầy, các cô rất tốt, rất nhiệt tình, dạy dỗ con cháu học tập ngoan ngoãn, học giỏi hơn, biết chữ thì mới biết làm ăn, sau này tương lai sẽ sáng hơn. Chúc các cô giáo mạnh khỏe, gia đình hạnh phúc”, trưởng bản Lò Văn Sam nói.

Bằng quyết tâm, sự nỗ lực không ngừng nghỉ, các thầy cô giáo đang lấp đầy những khó khăn bằng kiến thức, niềm hy vọng, niềm tin vào tương lai tươi sáng của học sinh thân yêu

Cô giáo Vũ Thị Nhớ, Hiệu trưởng Trường Mầm non Pa Thơm cho biết, trường của cô hiện có 1 điểm trung tâm và 5 điểm trường lẻ, với tổng cộng 103 học sinh là con em dân tộc ít người, trong đó dân tộc Cống đặc biệt ít người chiếm hơn 1/3. Ngoài Huổi Moi, nhiều điểm trường khác cũng còn nhiều khó khăn như: Buôm En, Púng Bon, Pa Thơm… Tuy nhiên, mỗi cán bộ, giáo viên trong trường luôn quyết tâm khắc phục mọi khó khăn để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

“Đây là nghề chúng tôi đã chọn, đã chọn nghề rồi thì sẽ phải vượt qua những khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Vì thế, giáo viên phải vượt qua rất nhiều khó khăn, sẽ phải cố gắng dạy thật nhiều, từng chút một, gom nhặt kiến thức cho các con. Nếu như trước đây điểm bản Huổi Moi học sinh không giao tiếp với cô giáo vì ở đó các con gần như không được tiếp xúc với người lạ, thế nhưng bây giờ, học sinh có tiến bộ nhiều, cũng nhận biết được nhiều hơn”, cô giáo Vũ Thị Nhớ cho hay.

Ở Huổi Moi nói riêng và những bản làng xa xôi khác của mảnh đất Pa Thơm (Điện Biên) - nơi cực Tây Tổ Quốc nói chung, chưa bao giờ hết khó khăn. Song, bằng quyết tâm, sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mỗi thầy cô giáo, những khó khăn đó đang được lấp đầy bằng kiến thức, niềm hy vọng, niềm tin vào tương lai tươi sáng của học sinh thân yêu./.

Vũ Lợi/VOV-Tây Bắc
Bạn đang đọc bài viết "Chuyện những cô giáo cắm bản ở 'miền khát chữ' Huổi Moi" tại chuyên mục Xã hội. Mọi bài vở cộng tác, viết đăng PR liên hệ điện thoại  0945336600  hoặc địa chỉ email (nguyenhoang.us@gmail.com)